Cuộc gặp gỡ khó vô tình mà khó quên

Câu chuyện của tôi không có mở đầu xa lạ. Đò là một ngày bình thường và cũng rất trùng hợp. Tôi đã có bằng lái xe rồi nhưng chẳng hiểu tại sao chưa kịp dùng đã mất. Vậy là tôi phải đi làm lại. Như lần trước tôi nhờ người làm luôn hộ giấy khám sức khỏe ở cổng trường đó, và tooi không phải đi xa, không phải đi khám. Nhưng hôm đó, vẫn còn sớm và tôi cũng đang rảnh rỗi, tôi quyết định vào 189 xin giấy. Sau khi đã đi tất cả các phòng xin chữ kí tôi phải ngồi đợi ở ngoài để chờ đi đóng dấu. Và thế là không biết ai bắt chuyện trước tôi đã quen được một người bạn mới đó là anh Cường. Ban đầu tôi chỉ định nói chuyện trong thời gian chờ đợi dài đó, nhưng mà càng nói tôi lại càng kể nhiều và dường như hôm đó tôi nói nhiều hơn mọi khi mà hơn nữa đó lại là một người chưa từng quen biết. Điều đó thật sự rất kì lạ!



Lẽ ra sự gặp gỡ và vô tình ấy dừng lại nhanh chóng, và tôi sẽ không bao giờ nhớ đến nữa, nhưng mà chúng tôi đã biết số điện thoại của nhau và vẫn tiếp tục nhắn tin khi không còn gặp mặt điều đó làm cho tình bạn của chúng tôi kéo dài và bắt đầu từ ngày hôm đó. Ban đầu là những câu chuyện vu vu, tôi có cảm giác nhắn tin cho hết thời gian, và nhắn tin để nhận được tin nhắn lại, còn nội dung thì tôi không mấy quan tâm. Có thể đó là một thói quen, khi người ta đã nói chuyện quen với ai đó thì người ta sẽ dễ dàng nói chuyện nhiều hơn. Tôi nghĩ rằng anh cũng chẳng bao giờ nghĩ đến tôi, cũng nhắn tin vu vơ vì dảnh rỗi hoặc vì lý do gì đó. Chúng tôi gặp nhau có duy nhất một làn mà lại là vô tình thôi thế mà khi anh mời tôi về quê ăn cỗ, không hiểu sao tôi cũng về. Đó là điều tôi không thể giải thích nổi vì từ trước đến nay tôi chưa từng quen và nói chuyện thân với ai một cách nhanh chóng như vậy, cũng có thể là do anh dễ gần, thân thiện cũng có thể là do tôi hiếu kì. Tôi cũng muốn đi chơi ở những chỗ vui và mới, cũng có thể do hôm đó là chủ nhật. Và ngày chủ nhật hôm đó tôi lần đầu tiên đi đến Phùng. Tâm trạng cũng hơi hồi hộp nhưng lại có cảm giác vui vui vì tôi nghĩ sẽ có những điều rất thú vị mà mình sẽ được làm quen. Thật vui vì tôi đã nghĩ đúng. Bạn anh rất hay, tôi nói chuyện thấy rất thoải mái và cũng không ngại, đó là điều tôi ấn tượng về buổi đi chơi. Hi. Tôi nghĩ rằng nếu hôm đó tôi không về thì chúng tôi sẽ không trở nên thân thiết như bây giờ, không đến mức chuyện gì cũng kể cho người kia nghe và đặc biệt là chuyện tình yêu của hai người. Tôi kể rất nhiều và dường như anh nghe cảm thấy chán lắm nhưng không dám nói ra. Nhưng tôi không hề bận tâm tôi vẫn kể và kể đến khi chán thì tôi mới dừng lại. Còn chuyện của anh, tôi nhận thấy anh rất buồn mỗi khi nhắc đến. Thật đáng thương! Tôi nghĩ rằng con gái phải chia tay người yêu là điều rất bình thường nhưng con trai khi không còn được ở bên cạnh người yêu thì sẽ mãi nhớ. Người ta nói rằng con gái có thể quên nhưng không thể tha thứ, con trai có thể tha thứ nhưng không thể quên. Theo kinh nghiệm của những người trước, họ nói rằng con gái nhanh quên người yêu cũ hơn con trai. Con gái chỉ quan tâm đến người yêu hiện tại nhưng con trai thì không bao giờ quên được người mình đã từng yêu. Chính vì thế người con trai luôn coi tình cảm là lý tưởng sống như anh khi gặp chuyện này thật sự khó lòng vượt qua.


Qua một thời gian gặp mặt và nói chuyện có thể nói tôi đã hiểu phần nào tính cách trong con người anh. Anh thật sự mềm mỏng và yếu đuối. Tại sao anh luôn nghĩ về vấn đề tình cảm.Vì những người coi trọng tình cảm luôn bị đối xử bất công và chịu thiệt rất nhiều. Cũng là vấn đề đó nhưng có những người cảm thấy rất nhẹ nhàng có những người thì mãi không vơi nỗi đau. Nếu mạnh mẽ một chút thì chắc chắn sẽ không phải suy nghĩ nhiều như thế, buồn nhiều như thế và không phải sợ gặp những vấn để tương tự.Hi. Tôi rất muốn nói chuyện với anh nhưng tôi nghĩ không bao giờ yêu anh. Bởi vì mẫu người con gái anh thích không giống tôi chút nào. Không phải tôi đánh giá thấp bản thân mình mà tôi thấy điều đó là chính xác. Vì trên thế giới có rất nhiều người và mỗi người có tính cách khác nhau. Và chính những tính cách ấy làm cho bất kì ai cũng có những nét riêng những điều tốt riêng hay những mặt hạn chế mà những người quan tâm sẽ nhận ra. Anh là người thích sống theo phong cách truyền thống. Thật sự điều đó rất đáng quý trong xã hội hiện nay và bản thân tôi cũng nhận ra rằng có nhiều thứ rất đáng quý mà chúng ta cần gìn giữ nó. Tôi cũng thích rằng một người con gái phải dịu dàng, nhẹ nhàng, và khéo tay. Cũng thích những cô gái giản dị và biết quan tâm người khác. Nhưng mà bây giờ tìm được một người con gái như vậy cực kì khó. KHó nhưng cũng không phải là không có ai. Tôi tin rằng anh sẽ tìm được và lúc đó chắc chắn anh sẽ rất hạnh phúc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét